Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011

Người đàn bà đầu tiên. ( thơ hài)

Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con,
Bởi đó là điều tất nhiên của cuộc sống

Anh ấy yêu Mẹ khi còn con trẻ
Nhưng bây giờ yêu Mẹ á? Còn lâu!!
Mẹ đã sinh ra anh ấy ở trên đời,
Hình bóng Mẹ lắng vào tim anh ấy
Nhưng dẫu có được yêu đến vậy,
Mẹ cũng chẳng được chiều bằng con đâu
Mẹ đừng buồn mỗi hoàng hôn mỗi sớm mai,
Anh ấy thấy nhớ con hơn nhớ Mẹ,
Bới đó cũng là điều hợp lẽ
Có ai lại nhớ vợ ít hơn nhớ Mẹ bao giờ?
Có thể Mẹ là bến bờ,
Nhưng con lại là biển khơi rộng lớn
Con thuyền anh đi, đi nhiều trên biển
Chứ mấy khi đậu lại bờ xa (haha)...
Mẹ đừng nghĩ rằng ai đó có thể thay thế con
Hay ngày mai chúng con chia tay để anh lại là của Mẹ.
Thôi Mẹ ơi, đừng phí hoài sức thế
Anh không bỏ con đâu, anh yêu thế cơ mà.
Thôi mẹ ạ, ngày xưa Mẹ cũng thế
"Cướp" Bố từ tay bà, có phải thế không?
Và bởi thế, xin Mẹ cứ yên lòng,
Con sẽ yêu anh, nhiều như Mẹ yêu Bố

 Còn đây là bài thơ nguyên bản của tác giả Phan Thị Vĩnh Hà

Người đàn bà thứ hai

Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con,anh ấy là của mẹ
Anh ấy có thể quên con_ một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời anh ấy yêu mẹ,mẹ ơi!

Mẹ đã sinh ra anh ấy trên đời
Hình bóng mẹ lắng vào tim anh ấy
Dẫu bây giờ con được yêu đến vậy
Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai.

Mẹ đừng buồn những hoàng hôn,những ban mai
Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ
Nhưng con chỉ là một cơn gió nhẹ
Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ cả đời anh.

Con chỉ là một cơn mưa mong manh
Những người đàn bà khác có thể thay thế con trong trái tim anh ấy
Nhưng có một tình yêu trọn đời âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành riêng cho mẹ mà thôi
Anh ấy có thể sống với con suốt cả cuộc đời
Cũng có thể chia tay ngay ngày mai có thể
Nhưng suốt đời anh ấy yêu mẹ
Dù thế nào con cũng chỉ thứ hai...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét