20 tuổi, tôi chưa có mối tình đầu. Tôi tự nhủ sẽ không yêu đương làm gì cho khổ, những người quanh tôi vì yêu đương thắm thiết nên mới phải sống khổ sống sở như thế. Mỗi lần về quê nhìn thấy chị Huyền- chị họ tôi điên điên, dại dại cùng cậu con trai đã đi học mẫu giáo mà chưa biết mặt bố làm cái suy nghĩ của tôi càng thêm được củng cố. Nếu sau này bắt buộc phải lấy chồng, tôi sẽ chọn một người nào đó chín chắn, giỏi giang, thà không được hạnh phúc còn hơn phải nếm nhiều đau khổ tủi nhục như thế.
Thời gian bạn bè hẹn hò yêu đương, ngồi ở nhà tôi dồn hết thời gian vào việc học. Tôi theo học chuyên ngành kinh tế nhưng thời gian rảnh tôi vẫn thường tự mày mò mua sách về học tiếng. Ngày đó internet không phổ biến như bây giờ nên việc tự học tiếng cũng không phải đơn giản.
Thế rồi vào giữa năm học thứ 2 của tôi ở trường đại học, tôi nghe các bạn trong lớp xôn xao về chuyện một trường đại học rất danh tiếng ở Mỹ cấp 100 suất học bổng toàn phần cho những sinh viên theo học chuyên ngành kinh tế nếu có đủ trình độ tiếng Anh. Tôi thực sự háo hức.
Nhưng tôi thường tự học tiếng Anh ở nhà, nghe băng rồi đọc theo nên phát âm cũng không chuẩn cho lắm, tự đọc tự viết nên việc học tiến triển rất chậm, nếu cứ tiếp tục học theo phương pháp đó thì đến cuối năm chắc chắn tôi sẽ không có đủ khả năng để săn học bổng. Tôi đặt mục tiêu cho mình nhất định phải giành được suất học bổng đó vì nếu lấy được bằng cử nhân ở một trường đại học như thế nhất định con đường tương lai của tôi sẽ rất rộng mở. Vậy là tôi quyết định phải thay đổi phương pháp học.
Nhờ anh trai tôi tìm cho một trung tâm dạy tiếng Anh, tôi bắt đầu miệt mài đi học. Nhưng ở trung tâm Anh ngữ đó giáo viên là người bản xứ, họ nói nhanh nên nhiều khi tôi không thể hiểu được họ đang diễn đạt điều gì. Dù đã cố gắng tập trung và về nhà có xem lại bài vở nhưng việc học có vẻ cũng không hiệu quả cho lắm.
Tôi chia sẻ điều này với anh tôi. Thế rồi để giúp tôi, anh nhờ một người bạn của mình đã tốt nghiệp trường đại học ngoại ngữ khoa Anh đến kèm cho tôi vào mỗi buổi tối tôi không bận đi học. Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh- mối tình đầu sâu sắc có lẽ sẽ theo tôi đi hết cuộc đời này.
Anh hơn tôi 5 tuổi, là một con người đĩnh đạc và trầm tính. Đây là những đặc điểm mà sau này khi xa anh tôi mới phát hiện ra chứ lần đầu gặp mặt tôi không ấn tượng gì về anh cả. Phần vì anh không có một khuôn mặt quá đẹp trai để làm người khác choáng ngợp ngay từ lần đầu gặp mặt, phần vì tôi lúc đó đang quá lo nghĩ cho việc học của mình nên hầu như chẳng để ý được gì nhiều đến mọi thứ xung quanh.
Một tuần anh đến nhà tôi 3 buổi và dạy tôi cả buổi tối đến 10h. Lúc đầu tôi cũng không có cảm tình với anh vì anh ít nói quá, lại như một người thầy giáo nghiêm khắc, sẵn sàng quát và bắt tôi đọc đi đọc lại nhiều lần nếu tôi phát âm sai. Nhiều khi tôi còn cảm thấy ghét anh nữa, đôi mắt ẩn sau cặp kính cận rõ là hiền lành mà sao tính cách lại ghê gớm thế chứ. Nhưng vì sự nghiệp học hành, tôi đành cắn răng chịu đựng.
Anh là một người rất đúng giờ, thường thì ngày nào kèm tôi anh cũng đến vào đúng 8h. Vậy mà hôm đó đã 8h30 tôi vẫn chưa thấy anh đến, bỗng thấy trong lòng nóng như có lửa đốt. Tôi ngồi vào bàn, cố nhồi nhét những câu chữ tiếng Anh vô cảm vào đầu mà hình như chẳng nhớ được cái gì. Không thể được rồi, tôi quyết định gọi điện cho anh. Máy không liên lạc được.
Tôi nhờ anh tôi đến phòng trọ của anh xem tại sao hôm đó anh không đến kèm tôi nhưng anh không có ở phòng trọ. Vậy thì anh đi đâu nhỉ? Tôi không biết những chỗ anh ấy hay đến, hơn nữa tôi cũng chẳng phải là gì của anh ấy để mà đi tìm. Biết đâu anh ấy đang ở một cuộc vui nào đó mà quên mất việc phải kèm tôi thì sao? Tôi cố nghĩ như vậy nhưng vẫn thao thức cả đêm, không sao ngủ được.
Sáng hôm sau, tôi quyết định đến cơ quan anh thì biết được thì ra hôm qua anh bị ngã xe nên mới không đến được, may mà không sao. Vậy mà không báo gì cho tôi biết, tôi giận anh cả tuần đó, giờ nghĩ lại thấy mình thật vô lý, lúc đó tôi đâu là gì của anh để mà có quyền giận chứ.
Giá như thời gian có quay trở lại, tôi sẽ không sắt đá, không ngang bướng như thế! (Ảnh minh họa)
Tôi giận hình như anh cũng biết nên ngày nào đến dạy anh cũng mua nào là ngô cay, nào là cóc cho tôi ăn. Lúc đầu tôi làm mặt lạnh tanh nhưng vì những câu xin lối dỗ dành của anh tôi cũng dần hết giận. Và cũng từ hôm đó anh ít quát tháo tôi thấy rõ, lại thường xuyên kể chuyện cười cho tôi nghe, những khi tôi sai chỉ nhẹ nhàng nhắc tôi đọc lại, hướng dẫn gì cũng rất ân cần.Thỉnh thoảng vào những dịp lễ, anh hay rủ tôi ra ngoài chơi với tư cách những người độc thân, thỉnh thoảng anh cũng mua tặng tôi những món quà nhỏ. Lúc đầu tôi không để ý nhưng dần dần càng ngày tôi càng thấy anh đối xử với tôi khác trước nhưng lúc đó tôi rất hồn nhiên nên không nghĩ ngợi gì nhiều.
Thế rồi một hôm anh bảo tôi làm một bài luận ra vở, anh mang về chấm rồi hôm sau mang đến kêu tôi học bài mới, lúc nào anh về thì xem vở sau. Buổi hôm đó tôi thấy anh nói rất ít, lại hay lén nhìn tôi một cách khó hiểu, và không hiểu sao tôi cũng thấy rất ngượng khi bắt gặp ánh mắt ấy.
Tối hôm đó khi xem bài luận anh sửa cho, tôi thấy một bức thư được kẹp bên trong rơi ra. Nét chữ của anh thật nắn nót. Anh nói anh yêu tôi. Quãng thời gian 5 tháng bên tôi khiến anh nhận ra thật nhiều điều. Hôm ngã xe anh đã cố ý không gọi cho tôi và đã vô cùng hạnh phúc khi thấy tôi đến tìm anh vào sáng hôm sau. Tôi vỡ òa trong hạnh phúc. Nhưng sau giây phút hạnh phúc đó tôi đã ngạc nhiên vì chính những cảm xúc của mình, chẳng lẽ tôi đã yêu anh thật rồi? Không thể được, tôi còn mục tiêu đi du học ở phía trước, cái ý nghĩ trước đây của tôi lại trỗi dậy. Không được yêu, ý chí mách bảo tôi như thế. Và từ hôm đó tôi tránh mặt anh.
Tôi nhờ anh trai tôi gửi lời cám ơn đến anh và bảo anh từ giờ không cần đến kèm tôi học nữa. Hôm đó đứng len lén trên cầu thang tôi đã nhìn thấy rõ sự đau khổ hiện lên trong đôi mắt anh. Tôi thấy tim mình đau nhói nhưng ý chí vẫn thúc đẩy tôi. Anh tới tìm tôi ở trường, tôi tránh mặt không gặp. Anh nhờ anh trai tôi thuyết phục, tôi vẫn nhất định không thay đổi quyết định. Anh gửi thư cho tôi, tôi sợ đọc rồi sẽ bị những lời lẽ yêu thương của anh làm mềm lòng nên thường nhờ anh tôi gửi trả lại ngay sau đó.
Nhiều đêm ngồi học bên cửa sổ, tôi vén rèm nhìn xuống đường vẫn thấy anh đứng tựa lưng nhìn đăm đăm lên phòng tôi. Nước mắt tôi lại lặng lẽ lăn dài. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn không hiểu tại sao ngày đó mình lại cứng rắn, lại nhẫn tâm như thế. Tôi đã không đủ chín chắn để nhận ra ràng anh là người đáng trân trọng nhất trong cuộc đời tôi.
Một tháng sau, tôi thi và giành được học bổng đi Mỹ. Tôi vẫn nhớ mãi ngày tôi bay, anh đứng ở vị trí quen thuộc của mình nhìn tôi lỉnh kỉnh vác mọi thứ lên xe ô tô đi ra sân bay, mắt anh đỏ hoe.
Tôi đã đọc bức thư cuối cùng anh gửi, đó là bức thư anh trai tôi đưa trước khi tôi lên máy bay. Trong thư anh nói anh không trách tôi, chúc tôi may mắn trên con đường tôi đã chọn. Và một điều nữa làm tôi thật bất ngờ, tôi là mối tình đầu của anh. Nước mắt tôi đã tuôn rơi như mưa ngay lúc đó. Bức thư ấy, cho đến bây giờ tôi vẫn còn giữ.
Bây giờ cả 2 chúng tôi đều đã có gia đình riêng. Chồng tôi rất yêu tôi nhưng những gì tôi dành cho chồng chỉ là tình thương và trách nhiệm. Qua anh trai tôi, tôi biết anh đã kết hôn với cô gái đã yêu anh suốt mấy năm đại học. Hôm gặp anh ở đám cưới anh trai tôi, chúng tôi không chào nhau. Anh đi lướt qua tôi nhưng sao trong ánh mắt anh nén nhìn tôi yêu thương vẫn đong đầy.
Giờ thì tôi đã hiểu thế nào là tình yêu, không được sống bên cạnh để chăm sóc người mình yêu mới là điều đau khổ nhất, là một mất mát lớn lao nhất. Đã 5 năm trôi qua nhưng nhiều khi tôi vẫn ước, giá như thời gian có quay trở lại, tôi sẽ không sắt đá, không ngang bướng như thế!
Theo 24h.com.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét