Rau muống được ngầm định là "quốc rau" của người Việt Nam, trong tâm thức người Việt Nam rau muống như là một " thi từ", được lãng mạn hóa và đã đi vào thơ văn của biết bao người.
" Anh đi anh nhớ quê nhà
Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương"
Rau muống trở thành một chủ đề rất nhiều người khai thác đưa vào trong các tác phẩm văn học, mới đây nhất là một câu chuyện đầy cảm động về một bà cụ bán rau đã chết trong một chiều mưa gió bên gánh rau muống của mình. Câu chuyện lan nhanh chóng mặt trong cộng đồng mạng khiến nhiều người phải rơi nước mắt.
Năm 7 tuổi tôi được bố cho lên Hà Nội chơi vào dịp nghỉ hè, bố đưa tôi về ở trong Kí túc xá trường Cảnh sát. Bữa cơm đạm bạc khi nào cũng có bát canh rau muống chỉ vài cái cọng rau, còn lại toàn là nước, mà dân sinh viên thời đó người ta gọi là canh " toàn quốc".
Lớn lên thêm một chút, sống gắn bó với vùng quê nghèo lam lũ, tôi lại được hái rau muống, luộc rau muống, nấu canh rau muống trong những ngày sống cùng ông bà nội. Bố mẹ tôi người đi công tác, người đi học xa nhà nên cuộc sống của anh em tôi đều do ông bà lo hết. Bà nội lúc đó còn khỏe, chiều nào cũng lội xuống bờ ao hái rau muống làm thức ăn cho bữa cơm đạm bạc của cả nhà. Lúc đó, tôi thường nhăn mặt " hôm nay lại ăn rau muống hả bà?".
Cũng nhờ những bữa cơm rau muống đó mà anh em tôi trưởng thành trong khó khăn, lớn lên rồi rời xa cái vùng quê nghèo khó ấy lên Hà Nội học. Rồi ra trường, cưới vợ Hà Nội, làm việc và sinh sống tại Hà Nội. Chúng tôi ít có dịp về quê để được ăn rau muống của bà.
Bà nội thương tôi lắm, hồi đi học lần nào về quê bà cũng cũng lo tôi không có cái ăn, có cái gì cũng mang ra cho tôi để tôi mang đi khi thì chục trứng gà, khi thì gói bánh người ta biếu để dành, khi thì dăm ba chục ngàn.
Đến khi có điều kiện về quê được nhiều để thăm ông bà, bố mẹ thì bà mất. Tôi hụt hẫng lắm, bởi bà trực tiếp nuôi dạy anh em tôi nhiều hơn bố mẹ. Sự gắn bó ấy luôn sâu đậm trong tôi. Nhìn di ảnh bà mà tôi cứ ngỡ bà vẫn đang còn sống, vẫn đang dặn dò tôi phải " cẩn thận" mỗi khi lên xe kẻo bị móc túi, bị lấy hết đồ.
Tự nhiên hôm nay thấy nhớ bà quá, nhưng bà đã trở thành người thiên cổ rồi.
Nhưng tôi bỗng nhớ ra vẫn còn rau muống, bởi cứ nhìn thấy nó là những kỷ niệm về bà như sống lại, mà ở đâu trên cái đất nước này mà không có rau muống?
Tố Thanh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét