Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Tôi thắp cho mình một nén nhang

Cuộc đời tôi là một chuỗi bi kịch, mà những bi kịch đó do chính bàn tay tôi tạo ra. Tôi trải nhiệm cuộc đời theo cách của riêng mình, một cách không giống ai. Tôi chưa biết sống bằng cảm xúc thực sự của chính mình và tôi chìm đắm trong những tham vọng để rồi bất chợt nhận ra tất cả chỉ là phù du.


Tôi thắp cho mình một nén nhang
Khói bay lan toả lệ dâng tràn
Thương phận bạc đen nhiều lầm lỡ
Trách số trái ngang ít nụ cười

Đêm tối cuộc đời tuổi ba mươi
Xót thương cha mẹ một kiếp người
Chiều chiều ra đứng nơi đầu ngõ
Ngẹn ngào nước mắt cuối ngày rơi

Tham vọng mà chi cái sự đời
Sao không ước vọng lấy thảnh thơi?
Ánh trăng leo lắt ngoài song cửa
Văn chương rời rạc trong xót xa

Mơ về nơi ấy một mái nhà
Bình yên trong những giấc mộng hoa
Kiên trung tìm kiếm chân trời mới
Nhẫn nhịn đi về cõi ngàn xa

Tôi thắp cho mình một nén nhang
Thương lắm chiều đông nắng hoe vàng
Thi nhân lặng lẽ đi tìm cỏ
Văn chương bỏ lại nấm mồ hoang.

Ngày 18.11.2011

1 nhận xét:

  1. Bạn không thể thay đổi được quá khứ của mình nhưng bạn có thể học hỏi được từ quá khứ để những tình huống tương tự ở hiện tại bạn sẽ hành động khác đi, chỉ có như vậy hiện tại của bạn mới tốt đẹp hơn.

    Trả lờiXóa